Friday, March 15, 2019

Thực tập sư phạm

Tôi viết những dòng này để cảm ơn những thế hệ đầu tiên gọi tôi là "thầy".

Khung cảnh quen thuộc
cây vẫn còn nhưng cảnh thì đổi mới
Mình gắn bó nơi đây mấy năm rồi nhỉ. Ngày ra khỏi trường cứ ngỡ không bao giờ quay lại nhưng số phận sắp đặt. Còn nhớ như in bài viết chia tay ngày ấy.
"Nếu ví đời phổ thông của chúng tôi như một phương trình bậc ba được gói gọn trong miền xác định từ 2011 đến 2014, thì thời gian, sẽ lại là đường thẳng song song với trục hoành đã khéo léo chen giữa hai điểm cực trị và cực tiểu để lần lược cắt đồ thị tại ba điểm phân biệt.
Và khi mà thời gian đã đi qua cả ba giao điểm, là đã hết rồi, cả ba năm.
.
Đó là ba năm mà chúng tôi đã đem yêu thương lũy thừa theo năm tháng.
Là 1.095 ngày mà cảm xúc cứ dao động theo đồ thị hình sin.
Là 26.280 giờ mà những kỉ niệm được khai căn để còn lại kí ức.
Và đó cũng là 1.576.800 phút mà vui buồn được khảo sát theo từng bảng biến thiên.
Ba năm của chuyên toán chúng tôi đã gắn liền với những con số tựa như thế, giản đơn, bình dị, mộc mà và chính xác.
.
Lớp chúng tôi đông con trai lắm, cả lớp 46 đứa mà chỉ vỏn vẹn có 8 bóng hồng giữa rừng thông thôi, nên bọn con trai cũng cưng chiều con gái lắm, nào là tổ chức các lễ ăn mừng 8/3, 20/10, nào là các dịp tặng quà ăn chơi vui vẻ với nhau rồi còn gì nữa. Đông con trai, coi vậy mà dễ đoàn kết lắm lắm đó.
.
Có lẽ lớp tôi chưa bao giờ là lớp tham gia các phong trào đầy đủ nhất, cũng chẳng phải là lớp là tỏa sáng nhất trong mỗi kì văn nghệ, nhưng mà cứ mỗi lần nhắc đến kì thi [Vui để học] thì có thể nói lớp tôi lúc nào cũng thành công. Chuyên toán chúng tôi hơi mọt sách một tẹo như thế đấy. Mà mọt sách thì nói cho vui thế thôi, chứ chúng tôi cũng có những giờ phút vui chơi hồn nhiên lắm. Nào là mang laptop vào xem phim, nào là mang bài bạc chia tụ đánh, rồi lại nào là những lần tổ chức sinh nhật cho giáo viên để trốn tiết kiểm tra nữa. Ôi cả một thời cấp ba hồn nhiên và ngây dại, chẳng biết tự bao giờ đã gần đến hồi kết thúc.
.
Xin được phép mượn lời của một cậu bạn tuyển Tin trong lớp: Đời học sinh cấp ba như một chương trình mà bắt buộc phải gắn liền với lớp học (Class) thì mới chạy (Run) được thành công.
Rồi lại nhớ đến lời của anh bạn tuyển Sinh: Ờ thì cái tình cảm gắn bó của chúng ta ít nhất đã từng đẹp như một bông hồng đa bội mà cái thường biến của cuộc đời chẳng thể mảy may làm cho nó thay đổi được.
Và lại như câu tâm tình của cậu bạn tuyển Hóa: tuổi học trò là thành phần xúc tác tuyệt vời nhất để những cảm xúc lên men thành một giọt rượu kì niệm say mê đầy ngây ngất.
Ờ thì lớp tôi kì lạ thế đấy, lớp chuyên toán gì mà tùm lum đội tuyển, nào toán, nào sinh, nào tin, lại nào là cả hóa, nên cứ mỗi lần khám phá những gì sâu thẳm trong chúng nó về những kỉ niệm thân thương, lại là mỗi lần tôi thu về những trải nghiệm thú vị.
Thế mà ai dám bảo chuyên toán là khô khan, cách chúng tôi bày tỏ tình cảm cũng có những lúc dễ thương cơ mà.
.
Phượng thì cứ đỏ.
Đời thì cứ trôi.
Duy chỉ có thời gian chúng tôi còn bên nhau là cạn dần theo năm tháng.
Chúng tôi chẳng thể biết chắc được rằng liệu rồi thời gian có bào mòn đi những kí ức của chúng tôi về mái trường hay không. Chúng tôi chỉ biết, đã từng có lúc chúng tôi yêu thương nhau tại nơi này.
Dưới mái trường Trần Chuyên,
Với màu sắc chuyên Toán.
.
Xin được phép chốt lại tất cả những tâm tình bằng câu nói của cậu phó bí thư:
“Life is like math. When you face a problem, JUST SOLVE IT.” 
"



No comments:

Post a Comment